Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Sống Hoàn Thiện

Trong những trang ghi chép cuối cùng của cuộc đời mình, nhà văn Nguyễn Minh Châu có kể lại một sự việc ông đã chứng kiến:

“... Lúc bấy giờ mới khoảng năm giờ sáng. Sân ga Hàng Cỏ còn mờ mờ tỏ tỏ trong sương nhưng người đã chật ních. Có những dây người xếp hàng ba hàng tư dài dằng dặc, như rồng rắn. Người nào cũng khoác đầy hành lí trên mình, đang chuẩn bị vào phía trong ga để lên tàu. Chung quanh cái dây người xếp hàng là bạt ngàn những người đang ngồi giữa hàng đống, hàng núi hàng hóa, có lẽ lần đầu tiên tôi chứng kiến một buổi sáng tinh mơ mà khách đi tàu ở sân ga đông đến như thế. Và giữa cảnh đông đúc, chen chúc như vậy có một người đàn bà hãy còn trẻ, y như một kẻ mất trí, một người điên, cứ hét váng cả sân ga: “Các ông các bà có ai thương tôi cứu tôi với”. Người đàn bà kêu đến khản cả giọng mà chung quanh chẳng ai đoái hoài. Người ta chỉ quay mặt lại nhìn một cách thờ ơ, vả lại ai cũng chất xung quanh mình hàng đống hành lí, lại mệt đứt hơi, ai cũng chỉ đủ sức lo cho mình.
Thì ra thế này: Người đàn bà xuống tàu trong đêm với hai đứa con, đứa ba tuổi, đứa mới nửa tuổi. Mẹ con ngồi chờ sáng. Lúc vừa tảng sáng, mẹ bảo con ngồi đây trông em, mẹ đi giặt tã cho em một lúc. Mẹ đi đến vòi nước gần nhà xí công cộng, cũng khá xa, chen chúc mới giặt giũ được, giặt xong quay về thì mẹ mìn chỉ chìa cái bánh đa đã dỗ được đứa con lớn đi theo, chỉ còn đứa nhỏ nửa tuổi nằm giữa sân ga một mình.
Nghe xong chuyện, tôi chạy đến trước mặt một đồng chí công an, đề nghị: các đồng chí nói loa đi, yêu cầu hành khách thấy khả nghi thì giữ lại, đứa dụ đứa trẻ thế nào cũng có vẻ khả nghi... Biết đâu nó còn quanh quẩn quanh đây. Yêu cầu mọi người giúp người ta. Đồng chí công an chẳng nói chẳng rằng, chẳng trả lời tôi lấy một lời. Còn hàng ngàn con người thì vẫn dửng dưng trong một vẻ ngái ngủ hoặc sợ mất cắp. Người đàn bà vẫn kêu gào giữa sân ga Hàng Cỏ như kêu gào giữa sa mạc.
(Rút từ tập "Trang giấy trước đèn", NXB Khoa học Xã hôi, 1994, tr. 140 – 141)

“Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” (Mc 4,17)

Nhiều lúc con luôn tự hào mình là người rất hoàn thiện, không làm hại ai, không nói và nghĩ xấu cho ai...Nhưng khi đọc và suy nghĩ về câu Kinh Thánh của ngày hôm nay, con thấy mình chưa hoàn thiện và cần phải xám hối. Con cần phải xám hối cho cách sống của con, biết bao lần con đã dửng dưng trước nỗi đau của anh em, con đã không giúp đỡ anh em khi con có thể, con đã không đồng cảm, chia sẻ và an ủi khi anh em cần đến con. Con sợ thiệt thòi, con sợ mất công, con sợ bị người khác chê là sống khác người...Chúa ơi con đâu xứng đáng là con của Chúa? Con đâu có giới thiệu Chúa cho người khác qua cách sống của con, con bất xứng quá Chúa ơi...
Qua Lời Chúa dạy chúng con hôm nay, con hứa sẽ thay đổi và quyết tâm thay đổi cách sống của con, con sẽ quan tâm tới những người chung quanh con nhiều hơn nữa. Con sẽ chia sẻ, giúp đỡ anh em mỗi khi họ cần đến con... Lạy Chúa Thánh Thần, xin đổ tràn Thánh Thần tình yêu xuống trên con, để con có thể thực hiện lời hứa của con, Chúa Thánh Thần nhé.





1 nhận xét:

  1. Chào chị Tuyết Nhung
    Đọc bài của chị, tôi thấy mình thật sự như thế, một con người chưa hoàn thiện, vẫn còn dửng dưng với người nghèo. Để khắc phục cần phải cầu nguyện nhiều thôi.
    Nhạc Bolog hay quá, chị chỉ cho phương pháp đưa nhạc vào Blog nhé. Cám ơn chị nhiều.

    Trả lờiXóa