Cuối tháng 04/2021 đợt dịch covid- 19 thứ 4 tới, dịch càn quét thành phố Sài Gòn tơi tả. Mẹ tôi mất vào ngày 06/07/2021 trong đợt dịch này. Mẹ không mất vì dịch, nhưng do lớn tuổi và mẹ cũng có bệnh nền, trước ngày mẹ mất một ngày, sau khi tắm cho mẹ, tôi dìu mẹ lên, cho mẹ mặc đồ và quan sát thấy mặt mẹ rất mệt, tôi hỏi mẹ thấy trong người thế nào, mẹ trả lời mẹ thấy người cứ lâng lâng, tự nhiên tôi có cảm giác bất an. Tối đó cậu em vẫn cho mẹ ăn & uống thuốc bình thường, ngày hôm sau mẹ mất, ngủ rồi đi luôn, khi cô cháu ngoại gọi bà, vì thấy bà ngủ mãi chưa thức, thì mới biết bà đã mất rồi. Mẹ tôi ra đi không một lời từ biệt, không gặp mặt bất cứ người con nào, lặng lẽ và âm thầm từ giã cuộc đời sau cuộc hành trình 90 năm của người lữ khách. Cuộc đời mẹ là tấm gương soi cho chị em chúng tôi, mẹ không khôn ngoan, lanh lợi, chỉ hiền lành chịu khó, sốt sắng giữ đạo và một lòng cậy trông nơi Chúa. Ba tôi mất sớm, mẹ nuôi 8 chị em chúng tôi, cho chúng tôi ăn học, dạy dỗ chúng tôi bằng những lời nói đơn sơ, một đời sống đức tin vững mạnh. Trước năm 1975, kinh tế gia đình tôi ổn định do mẹ tôi đi làm tạp vụ cho một bịnh viện của quân đội Mỹ, và cứ ba tháng gia đình tôi lại được lãnh trợ cấp vì ba tôi là tử sỹ của quân đội Cộng Hòa. Sau 1975, tất cả thu nhập của gia đình bị cắt đứt, mẹ tôi theo gia đình chị lớn xuống Long Khánh làm ruộng, chúng tôi ở lại nhà với bà Ngoại, có lần tôi xuống theo mẹ đi ruộng, hai mẹ con đi bộ xa thật xa mới tới ruộng, làm cả ngày vất vả, chiều về, mưa tầm tã, không có áo mưa, mẹ biết tôi mệt, vừa đi mẹ vừa động viên, gần tới nhà rồi, chỉ đi hết con dốc này là tới, cố lên, mẹ bảo tôi, vừa đi vừa lần chuỗi Mân Côi, sẽ thấy đường đi nhanh hơn. Do mẹ tôi không làm ruộng quen nên mặc dù rất cố gắng nhưng kết quả chẳng được gì, gia đình tôi vẫn chỉ trông chờ vào từng ký gạo, khoai lang, bobo...nhà nước bán theo sổ trong thời bao cấp. Thương mẹ quá mẹ ơi!
Vì thời gian đã thay đổi, hơn nửa thế kỷ trôi qua, cách sống đạo của bà & mẹ không còn phù hợp với con cháu ngày nay nữa. Chúng tôi đi làm từ sáng đến chiều, con chúng tôi cũng thế, sáng sớm thức dậy chúng vội vàng ôn bài, ăn sáng và đến trường, chiều tan học, ghé vô trung tâm học ngoại ngữ hoặc luyện thi, về đến nhà là đã 21-22g00, có khi chưa kịp tắm rửa, ăn uống đã lăn ra ngủ vì quá mệt. May mắn là chúng còn có ngày Chúa nhật để đi lễ và học Giáo Lý, đó là những đứa học cấp 2, 3. Còn với những đứa cháu cấp 1 cũng không khá gì hơn, mỗi ngày 6g30 đưa chúng tới trường, 16g30 đón chúng từ trường về nhà cô chủ nhiệm, mua cho ổ bánh mì, chai nước, học thêm tới 19g00 đón về, về đến nhà ăn uống tắm rửa, lại ôn bài chuẩn bị cho ngày mai, và cứ thế lên giường, đâu còn thời gian để cùng nhau đọc kinh tối trong gia đình, đọc kinh Mai khi sớm thức dậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét